Đã từng có một lúc nào đó trong cuộc đời, bạn cảm thấy mệt mỏi với cuộc sống này, mệt mỏi với những kế hoạch, những dự định và những trách nhiệm đối với thế giới xung quanh. Bạn bỗng dưng có mong muốn được thoát ra khỏi những bộn bề, lo toan ấy, muốn được sống, dù chỉ một ngày thôi, một cách vô tư lự như những đứa trẻ, không phải lo lắng đến những vấn đề cơm áo gạo tiền, những sự tranh đấu, ganh ghét, thị phi ngoài kia. Và rồi, đến cuối cùng, bạn nhận thấy “Ôi, cuộc sống ngày thơ bé thật tuyệt vời biết bao nhiêu” để rồi ngồi lại và mơ ước được trở về tuổi thơ ấy. “Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể” có lẽ chính là chiếc vé đưa bạn lên chuyến tàu trở về tuổi thơ, thực hiện ước mơ nhỏ nhoi ấy của mình.
“Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể”
“Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể” là tác phẩm nổi tiếng nhất của hai nhà văn hài hước Rene Goscinny và Jean Jacques Semne. Tác phẩm bao gồm nhiều đoạn truyện ngắn xoay quanh cuộc sống của cậu nhóc tinh quái Nicolas và những người bạn hài hước của cậu. Mỗi ngày, cậu cùng những người bạn của mình luôn bày ra những trò tinh quái và điên rồ khác nhau, khiến cho những người lớn xung quanh chúng vừa điên đầu vừa buồn cười, và cả những người lớn xung quanh chúng cũng thật hài hước với đủ trò của người lớn.
Giá trị của “Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể”
Tác phẩm có nhiều series truyện khác nhau với mỗi quyển truyện là tổ hợp của nhiều mẩu truyện thường nhật nhỏ bé mà hài hước của cậu nhóc Nicolas và đám bạn. Đây như một cuốn nhật kí ghi lại tuổi thơ ấu của cậu nhóc và cũng là tuổi thơ ấu của biết bao người đọc đang cầm trên tay cuốn truyện này. Với lối viết văn hài hước, dí dỏm, hai tác giả Goscinny và Semne đã đưa những người đọc lớn tuổi về một không gian tuổi thơ trong sáng với những suy nghĩ ngô nghê, điên rồ, đáng yêu. Không có những triết lý giáo điều, không có những suy nghĩ, chiêm nghiệm hay nỗi khắc khoải về cuộc đời, chỉ có những chi tiết nhẹ nhàng, đơn giản về cuộc sống của những đứa trẻ, tác phẩm thực sự đem đến những phút giây thoải mái, thư giãn đúng nghĩa cho người đọc sau những phút giây với những bộn bề lo toan, thoát khỏi những lo lắng nghĩ suy thường ngày.
Vì sao “Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể” lại được ưa thích đến vậy?
Bạn có còn nhớ lần cuối cùng mình làm một điều gì đó điên rồ và khác người là khi nào không? Liệu bạn có còn nhớ ngày còn bé mình đã quậy phá như thế nào không? Nếu bạn không thể nhớ được những điều đấy thì cũng dễ hiểu thôi bởi cuộc sống xô bồ đã phủ lấp đi tất cả, cuốn bạn theo dòng chảy của cuộc đời và “Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể” được sáng tác ra để gợi nhắc lại cho bạn nhớ những kỉ niệm dữ dội ấy. Cả Rene Goscinny và Jean Jacques Semne đều là hai người lớn viết câu chuyện về trẻ con, nếu như không phải họ đã từng là những cậu nhóc Nicolas ấy, liệu họ có thể tạo ra một tác phẩm gắn liền với tuổi thơ của mỗi người đến vậy. Có lẽ họ đã đem chính tuổi thơ dữ dội của mình vào trong tác phẩm, thổi hồn vào đó, khiến cho những cô bé, cậu bé và cả những người lớn đều hiện lên thật chân thực, thật gần gũi đến kì lạ. Người đọc có thể bắt gặp chính mình ngày thơ ấu trong hình hài và trong suy nghĩ của những cậu nhóc, cô nhóc kia. Họ cũng có thể nhìn thấy một bản sao của mình trong hiện tại khi thấy cảnh thầy giám thị Dubon sau một hồi ngắm nghía lũ trẻ nghịch ngợm mà cũng nhảy vào bày trò như một đứa trẻ con để rồi bị cho thôi việc. Sự hài hước nhẹ nhàng, gần gũi, thường nhật có trong những mẩu truyện con con có thể đem lại những tiếng cười thích thú cho trẻ con khi chúng thấy sao lũ trẻ ở đây thật giống mình quá. Và nó cũng đem lại những nụ cười mỉm của người lớn khi hoài tưởng về tuổi thơ và nghĩ “Ừ thì mình cũng đã từng có thời như thế”. “Nhóc Nicolas: Những chuyện chưa kể” chính là liều thuốc tinh thần cho những con người đang muốn tìm một phút giây bình yên trong tâm hồn, là chiếc vé lên chuyến tàu trở về với tuổi thơ và trên chuyến tàu ấy sẽ văng vẳng những giai điệu hoài niệm nhất:
“Cho tôi xin về với về với bạn bè tôi
Mặt trăng có mắt, mặt trời có râu
Trẻ con ham chơi
Đâu biết nghĩ suy lo âu gì”
Thêm đánh giá